CON NUÔI


                               Thích Đức Châu
Nhìn cái dáng tất tả lo cho mẹ nó mọi người xung quanh ai cũng cảm động, một thằng con trai chăm lo cho mẹ ở bệnh viện.
- Nhà chị có bao nhiêu đứa con sao tui thấy có thằng bé này lo cho chị vậy ? – Một người nhà của bệnh nhân bênh cạnh hỏi bà mẹ.
- Tôi có nhiều con lắm chị ạ. 12 đứa tất cả, ngày xưa đâu biết kế hoạch như bây giờ. Trời cho bao nhiêu thì sanh bấy nhiêu.- Người mẹ trả lời.
- Thằng này thứ mấy sao chỉ thấy mỗi mình nó ở đây lo cho chị vậy ?
- Dạ mấy anh chị con bận công việc hết nên con thay anh chị lo cho mẹ ạ - Thằng bé nhanh nhẩu trả lời thay cho sự ngập ngừng của người mẹ.
Hơn nữa tháng nay, ngày nào như ngày nấy. Thằng bé luôn túc trực bên mẹ. Ngày mẹ nó mới vào bệnh viện, bà bị hôn mê vì biến chứng của bệnh tiểu đường. Nó thức suốt đêm đứng bên ngoài buồng kiếng nhìn mẹ mà nước mắt tuôn dài. Tay nó chấp lại như đang cầu nguyện điều gì đó để cho mẹ nó mau tỉnh lại.
- Con ngồi nghỉ chút đi, mẹ con bệnh gì vậy ? – một người thân nhân bệnh nhân hỏi nó.
- Dạ mẹ con đường huyết cao nên đã hôn mê.
- Ba con đâu ?
- Dạ ba con mất cũng đã mấy năm rồi ạ.
- Có mình con nuôi mẹ con sao ? anh chị của con đâu ?
- Dạ anh chị con đưa mẹ vào rồi về rồi Bác ạ.
- Con ngồi nghỉ chút đi chứ đứng như vầy hoài sao chịu nổi. Mà con ăn gì chưa ?
- Dạ con có ăn rồi thưa Bác. Dạ không sao con đứng đợi mẹ con tỉnh có gọi thì con thấy liền ạ.
Nó đứng như vậy suốt đêm và dường như lòng hiếu thảo của nó đã đánh thức sức mạnh sinh tồn của mẹ nó. Mẹ nó đã được các bác sĩ tận tình chăm sóc nên đã hồi tỉnh. Nó gọi mẹ qua buồng kiếng mà nước mắt tuôn tràn.
Mẹ nó được ra phòng bệnh, nó mừng lắm khi nhìn thấy nụ cười của mẹ nó. Nó sửa cái gối lại cho ngay, kéo cái khăn trải giường cho thẳng, đắp cái chăn đặt dưới tay mẹ nó, vuốt lại mấy sợi tóc bạc trên vầng trán.
- Mẹ khát nước không mẹ ? mẹ ăn cháo nha mẹ ?
- Con ăn gì chưa ? con ăn chút gì đi kẻo đói bụng.
- Dạ chút con ăn.
- Sao con hay mẹ bệnh mà con vào vậy ?
- Vì con là con của mẹ mà. Nó trả lời hóm hỉnh.
Nó chẳng rời mẹ nó ngoài những lúc đi lấy thuốc hay đi mua đồ ăn uống . Nó thường kể chuyện vui cho mẹ nó nghe và chỉ khóc khi mẹ nó ngủ say. Đã đôi lần chứng kiến nó cầm tay già nua nhăn nheo của mẹ mà nước mắt lăm dài. Nó rất khẻ thức, hễ mỗi lần mẹ nó trở mình là nó ngồi dậy nhìn mẹ chờ đến khi nào mẹ nó ngủ say nó mới lặng lẽ nằm xuống chiếc chiếu ngay dưới giường của mẹ nó. Nhiều người xung quanh đều trầm trồ nói “ con trai mà chăm sóc mẹ chu đáo quá” từ việc lấy nước rửa mặt, vổ lưng, bóp tay chân nó đều làm rất tốt.
- Con thứ mấy trong gia đình vậy ?
Nó chỉ cười mà không nói. Rồi lặng lẽ bưng thau đồ của mẹ nó đi giặt.
- Nó là đứa con nuôi. – Mẹ nó trả lời.
- Chị thật là có phước. – một người nói xen vào.
Rồi người mẹ bắt đầu câu chuyện. Năm đó, khi tôi còn bán cơm gần chợ Bến Thành. Thấy một đứa bé gương mặt rất sáng sủa trong bộ đồ rách. Thỉnh thoảng chạy đến dọn bát dĩa của khách ăn xong. Mấy người làm công cho tôi sợ nó làm bể chén dĩa nên đã la nó không cho làm. Vì mỗi khi đến giờ ăn trưa nhân viên ra ăn nhiều lắm tôi cũng không để ý. Đến khi khách vắng tôi mới thấy đứa bé đó vẫn loay hoay dọn bát đĩa và chùi bàn ghế.
- Con tên gì ?
- Dạ con tên Tâm.
- Ba mẹ con đâu ?
- Dạ con không biết.
- Con ở với ai ?
- Con ở đằng công viên với ngoại.
- Ngoại con đâu ?
- Dạ ngoại con chết hơn tháng nay rồi.
- Giờ con sống với ai ?
- Dạ con sống một mình ên. Ban ngày con đi xin ăn, ban đêm con ngủ ở ghế đá công viên.
- Con bao nhiêu tuổi ?
- Dạ con tuổi con gà (lúc đó 10 tuổi).
Nghĩ lại 12 đứa con của mình tuy không giàu sang bằng ai nhưng cũng chưa chịu cảnh đói lạnh bao giờ. Nay thấy thằng bé tự nhiên thấy tội. Mà dẫn về nuôi thì ông nhà ( ông xã ) không cho. Thế là tôi phải gởi cho một người bạn lo cho nó vào học nội trú. Thỉnh thoảng có thời gian sau khi lo cho gia đình xong tôi đến thăm nó. Chủ nhật được nghỉ học thì nó lẫn quẫn bên tôi bán cơm. Mà nó thật là có hiếu, lúc nhỏ mỗi lần được nhổ tóc bạc cho tôi là nó vui lắm. khi lỡ nhổ tóc đen tôi nhăn mặt là nó khóc liền. xin lỗi rối rít. Nó học rất giỏi, mỗi lần được khen thưởng là chạy ra gian hàng của tôi khoe tíu tít và phần thưởng của nó là được tôi ôm vào trong lòng.
Ông nhà tôi rất khó, cho nên dầu rất thương nó nhưng cũng không thể dẫn về ở chung được. Thế là tôi hết nhờ người này đến người khác cho nó ở còn phần tiền bạc thì tôi cố gắng lo cho nó. Mỗi khi có cái gì ngon là nó đều để phần cho tôi. Khi thì cái bánh được chia trong lớp, trái cây trong buổi liên hoan. Nhìn những thứ đó tôi không sao cầm được nước mắt.
Ngày một lớn hơn nó càng biết thương tôi. Năm thi vào đại học nó hỏi tôi. Mẹ muốn con học trường nào ? tôi nói con thi trường nào cũng được miễn con thích là được. Rồi nó cũng đỗ vào trường kinh tế. Tôi nghĩ sẽ gởi thêm tiền cho nó học đại học, nhưng nó không nhận. Thỉnh thoảng còn mua đồ về cho tôi. Khi thì sấp vải, khi thì cái khăn quàng….khi tìm hiểu thì biết nó đi làm thêm và được học bổng toàn phần.
Năm 2004, khi nó ra làm kế toán trưởng cho một ngân hàng thì có một đôi vợ chồng đến tìm tôi nói là cha mẹ ruột của nó. Lúc đó tôi vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì nó được gặp lại cha mẹ ruột. Sợ là vì mất đi đứa con mà chăm sóc từ nhỏ đến bây giờ. Mấy đêm liền tôi không sao ngủ được và khóc hết nước mắt. Mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh thằng Tâm lại hiện lên gọi: “Mẹ ơi !”. Sau khi tìm hiểu kỷ lưỡng, tôi biết được đúng thật là cha mẹ của thằng Tâm. Ngày xưa vì một lý do đặc biệt nên đã bỏ thằng Tâm lại cho bà ngoại để đi làm ăn xa, rồi thất lạc đến nay. Họ bây giờ là chủ một tập đoàn dược liệu rất giàu có nên đi tìm lại đứa con.
Ngày gặp mặt cha mẹ ruột của nó cũng đã đến. Tôi trân mình dường như nghe được hơi thở của con. Nó hoang mang cúi đầu chào cha mẹ nó. Nhìn cha mẹ ôm nó vào lòng, thú thật, tôi như ai cắt từng đoạn ruột. Nó bây giờ đã lớn quyết định ra sao tôi cũng cam lòng, miễn sao con vui thì mình vui.
- Hôm nay con gặp lại ba mẹ con mừng lắm (nó nói trong nước mắt). Con càng mừng hơn khi biết ba mẹ khỏe và các em đều thành đạt. Con hứa sẽ sống tốt để có điều kiện chăm sóc cho ba mẹ khi ốm đau. Nhưng con xin ba mẹ cho con được chăm sóc mẹ (là tôi) cho đến trăm tuổi. Vì nếu không có mẹ nuôi dưỡng có lẽ con không sống nổi đến bây giờ.
Nghe con nói vậy, tôi muốn ngất xỉu. Chỉ biết ôm nó mà khóc. Thương nó biết bao nhiêu. Tôi không phải muốn nó đền đáp nghĩa ân gì, hay lo cho tôi điều gì cả, mà là tình thương nó đã ăn sâu vào huyết mạch rồi, nó chẳng khác gì núm ruột của tôi.
Bây giờ nó có hiếu với cha mẹ nó lắm. Khi có thời gian thì tranh thủ về thăm, mua cái này cái nọ cho ba mẹ nó và các em. Còn lại thời gian thì chăm sóc cho tôi khi đau yếu. Lúc bác sĩ nói thận tôi yếu do ảnh hưởng bệnh tiểu đường nó còn đi hỏi bác sĩ cho tôi một trái thận nữa. Tôi biết được la cho nó một trận. Nó mếu máo trả lời : “ con còn 2 trái thận tốt mà mẹ không còn sống, thì 2 trái thận đó có ích gì đâu ?”. Nhiều đêm thấy con ngồi cầm tay, miệng lâm râm nguyện giảm tuổi thọ để mẹ được sống mà thương nó làm sao.
- Mẹ …mẹ đau chỗ nào … sao mẹ khóc.. ???
Nó hốt hoảng bỏ thau đồ mới giặt xuống, quýnh quáng hỏi khi thấy nước mắt của mẹ nó.
- Mẹ không sao, mẹ kể chuyện thôi mà.
- Mẹ lại nói xấu con trai của mẹ nữa rồi phải không ?
- Thôi để con phơi đồ rồi lấy cháo mẹ ăn để uống thuốc nha.
Bóng của nó khuất dần nơi cuối hàng lang buồng bệnh với ánh mắt dõi theo cùng nụ cười hiền hòa của người mẹ thương yêu.



Tags: , , ,
Qúy đọc giả thân mến! Tuệ Uyển An lạc hạnh’s Blogger là nơi chia sẻ tình Yêu thương và sự Hiểu biết. Vì vậy, khi đọc bài xong, quý vị vui lòng gởi lời nhận xét, đóng góp ý kiến để chúng tôi cũng như tác giả lấy đó làm kinh nghiệm giúp Tuệ Uyển An lạc hạnh ngày càng kiện toàn hơn. Tất cả những bài viết trong Blog, chúng tôi không giữ bản quyền tuy nhiên khi quý đọc giả cảm thấy thích đăng lại, xin vui lòng dẫn link nguồn và đầy đủ tên tác giả,kính mong quý đọc giả lưu tâm.


Nếu đã vui lòng viếng thăm
Thì xin hiến tặng hạt mầm yêu thương
Mong cho mọi sự cát tường
Hiểu biết trổi dậy, khỏi đường lầm mê.
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

0 nhận xét

:)) w-) :-j :D ;) :p :_( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-)

Đăng một nhận xét