Đã lâu rồi, tôi không về thăm quê Nội kể từ ngày tôi ra đi,
có lẽ là cách đây đã rất lâu. Những hình ảnh về một miền quê nghèo nhạt
nhòa dần trong ký ức trẻ thơ ngày ấy...Nhưng tôi đã chợt nhận ra rằng,
nó vẫn ở đấy chưa bao giờ lạc vào quên lãng. Nó an phận ngủ yên trong
trái tim tôi, để đợi chờ một ngày chợt bừng tỉnh giấc...
Tôi nhớ như in những ngày khi tôi còn bé, cảm giác về quê Nội đầu
tiên có thể nói đó là một vùng quê rất nghèo đồi núi mênh mông, mây mờ
che phủ. Lần đầu tiên về quê Nội mà tôi còn nhớ đó là hình ảnh của núi
BA VÌ sương khói mờ nhân ảnh ,mây đậu trên đầu núi, từ đường lộ xe có
thể chạy qua lại đến nhà Nội tôi, phải đi qua rất nhiều những con đường
nhỏ với rất nhiều bụi cây sim ,cây mua như thế đó, con đường thật là
nhỏ xíu và lại ngoằn nghèo quanh co như một con rắn đang uốn lượn, rồi
đi bộ thêm một quãng đường mấy km là đến nhà Nội tôi. Nhà Nội tôi nằm
ngay cạnh bờ sông, trước nhà có trồng rất nhiều cây tre. Trong ánh mắt trẻ thơ của tôi, được về Nội thật là sướng, cái gì cũng
mới mẻ, cái gì cũng lạ lẫm. Lúc bé tôi được các anh chị con của bác dẫn
đi hái trái dại ăn, bẻ hoa mua,hái những trái sim chín mọng. Tôi vẫn
còn nhớ những mùi hương thơm nồng của quả sim đó.
Tôi bé nhất nên được các anh chị rất chiều, tôi muốn cái gì, các anh
chị cũng cho cả, nghĩ lại thấy ngày xưa mình bé mà ăn hiếp người lớn
quá.
Tôi thích thì thích, nhưng các bác,các chú bảo mẹ tôi bỏ tôi lại ở
đấy thì tôi lắc đầu ngầy ngậy còn bảo: "quê Nội nghèo thế con không
thích ở"...Đúng là quê Nội tôi nghèo thật. Con nít muốn đi học phải đi
bộ cả hơn chục cây số mới tới. Những tháng , mưa rừng nước lũ rất là sợ .
Những lần về chơi với Nội ,tôi không tài nào ngủ được, những tiếng vo
ve của đám muỗi ngoài rừng bay vào, con nào con nấy như "con trâu", ngồi
nói chuyện với nhau thôi, người ta cũng phải chui vào màn,màn mà
cài không kỹ thì chỉ có nước làm "tiệc" cho muỗi thôi.
Bây giờ quê Nội tôi khác nhiều rồi, trước nhà Nội đã có một con đường
đá đỏ, xe chạy qua lại bụi bay mịt mù. Một năm không còn hai mùa lũ đến
nữa, vì đã có đê bao ngăn lũ. Các bác ,các chú tôi ngồi nói chuyện
ngày xưa mà nhớ, lũ về thì cực mà không có lũ thấy thiếu thiếu làm sao.
Lũ về mang phù sa cho đồng khoai, đồng lúa, mang cá về đầy thùng ,đầy
giỏ , giờ không còn lũ, cá đồng hiếm đi, đồng ruộng phèn đục thì đã có
phân hóa học cải tạo, mà sao thấy buồn vời vợi, tiếc nuối bâng khuâng.
Đó là những ký ức ngày bé tôi còn nhớ về quê Nội ,lúc đó là gia đình
tôi vẫn hạnh phúc còn bây giờ gia đình tôi mỗi người một nơi có lẽ tôi
cũng sẽ không bao giờ trở về quê Nội đó nữa
0 nhận xét