Chiều thứ 7, ngày 9 tháng 6, một buổi chiều mang cái lạnh của Buôn Mê và những hạt mưa lất phất.
Ngày 10 tháng 6, Buôn Mê một ngày đầy nắng và gió
Bắt đầu vào khóa tu, chúng con dậy sớm ngồi thiền, trời sáng sớm
Sau giờ khai mạc, chúng con được hướng dẫn cách ngồi thiền, thiền hành. Lúc đầu ai cũng hăng hái làm theo lời thầy, nhưng đến lúc sau cơn mỏi lưng mỏi mắt băt đầu tràn tới nhìn ai cũng mang một vẻ buồn ngủ. Cảnh này đúng với chủ đề khóa tu “ Bước đầu học Phật”. Một buổi sáng trải qua rất nhiều chương trình, ai cũng đói bụng mọi người bắt đầu đi lấy cơm. Giờ cơm trưa, được sư cô Hoàn Toại hướng dẫn những nghi thức ăn cơm, lúc đó ai cũng mong cho nhanh để được đưa cơm vào miệng. Nhìn anh Thành và anh Huy ăn cơm trong chánh niệm có nhiều bạn cảm thấy lạ khi thấy hai người đó ăn chầm chậm. Buổi chiều chúng con được nghe thầy giảng và sau đó thi vẽ tranh, 6 người nhất trí vẽ logo Tuệ Uyển còn soạn sẵn lời thuyết minh y như rằng đội mình được giải. Hì hục vẽ cả buổi chiều cuối cùng cũng được giải khuyến khích trong lòng thầy Đạo Quang. Đúng là thời gian trôi qua nhanh chóng, một ngày chuẩn bị sắp hết. Sau khi làm bài trắc nghiệm để chuẩn bị cho cuộc thi “ Rung Chuông Vàng” và ngồi chiêm nghiệm lại những gì mình đã làm ngày hôm nay, chúng con được ăn bánh bao và uống sữa đậu nành. Chúng con ngủ ngon hơn khi dạ dày được chăm sóc cẩn thận.
Ngày 11 tháng 6, Buôn Mê trời trong xanh, mây bềnh bồng.
Woa! Cuối cùng phần hấp dẫn nhất của khóa tu cũng đã đến đó là “Hội Chợ Đồng Quê”. Sau màn nhảy làm nóng sân khấu của mỗi đội đã khuấy động không khí hẳn ra. Những vũ điệu tự sáng chế đã làm không khí rộn rã tiếng cười. Trò luồn dây qua người để hàn gắn tinh thần đoàn kết. Và tiếp tục chúng con tham gia trò chơi mỗi người bị cột hai chân kéo nhau đi, về đến đích lấy mật thư làm sao 10 người trên một tấm bao phải đi về đích. Đội Xá Lợi Phất chúng con lúc đầu lúng túng, vì 10 người này ai cũng to con, chưa vô hết cái bao đã lọt hết ra ngoài và kéo không nổi. Vẫn còn đang tìm phương kế bỗng nhìn thấy đội bạn làm chỉ cần bỏ chân vào bao và kéo lê người chúng con làm theo. Kéo mãi ma đích sao xa thế, chúng con mới nhận ra rằng to con chưa chắc đã có lợi. Nhưng không sao chúng con vẫn về ba và đập heo lấy tiền đi chợ.
Ở đây các gian hàng được bày ra, đa số là đồ dùng thiết yếu cho việc nấu ăn. Chia ra mỗi người một việc bên cắm hoa, bên nấu ăn. Nhìn những viên gạch được xếp và cách nhóm lửa vụng về chúng con mới biết được nấu ăn là một nghệ thuật. Cái gì cũng khó, lửa chưa cháy mà khói đã bay mù mịt. May sao anh Huy dùng chiêu lấy dầu lửa cho mau cháy. Lửa vừa bén gạo được bắt lên, chị Thủy làm món ăn ra dáng nữ công gia chánh. Bên kia anh Thành và Tuệ Quyên cũng đảm đang không kém trong việc cắm hoa. Cả đội cùng nhau hợp sức để có một bữa cơm canh đạm bạc. Bên đó anh Huy đi bán đồ, vì chợ sắp tàn nên ít ai mua. Nhìn những em đi bán hoa, bán của quả mà gương mặt bùn y như thật chúng con mới cảm thấy có nhiều em bây giờ vẫn đang cầm xấp vé số, rổ đậu phụng hau bánh tráng đi bán để có tiền lo buổi cơm chiều. Trò chơi như găn lại tình thương của mọi người lại với nhau, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp buổi chiều ngày hôm đó. Thầy Minh Hạnh cứ đi qua từng đội để động viên, góp ý kiến và cả chuph hình kỉ niệm. Cơm đã chín, thức ăn chuẩn bị xong và được đặt lên bàn. Nhìn mâm cơm chúng con đã thấy được thành quả lao động của mình ngày hôm nay thật khó, thế mà cha mẹ ngày nào cũng vừa lo việc ở ngoài vừa lo việc nhà, chúng con mới biết sự vất vả của cha mẹ để cho chúng con cơm canh ngon hằng ngày. Nhìn ai cũng cười bên mâm cơm, anh Thành đại diện cho cả đội lên nói ý nghĩa “ Cơm hoan hỉ, canh từ bi, xì dầu tinh tấn và bông vườn tuệ” đó là những cái tên mà cả đội đã đặt cho mâm cơm của mình. Chúng con thật may mắn khi được hai cô tình nguyện viên trong đội giúp đỡ, hai cô là đầu bếp của chùa nên thức ăn không chỉ ngon mà còn mang ý nghĩa quá đẹp. Hôm đó chúng con được ăn cơm tại “ Khách sạn ngàn sao” vì hoạt động nhiều nên chúng con ăn cơm rất ngon giữa bầu trời Buôn Mê này.
Ngày hôm nay là ngày chúng con cười nhiều, vì có nhiều chương trình hấp dẫn. Chúng con phải chuẩn bị cho tiết mục “Biểu diễn thời trang” qua bao nhiêu ý kiến. Cuối cùng cả đội cũng thống nhất sẽ đóng vai “ Thiết Phiến Công Chúa, Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi”. Vai Ngưu Ma Vương do anh Huy đảm nhận đấy nhé. Các đội khác không kém, ai cũng chuẩn bị rất kỉ lưỡng. Các trang phục da số được làm bằng giấy báo, khăn, mền và có cả những lon nước ngọt. Buổi tối trời có vẻ lạnh hơn, nhưng do lửa trại và không khí tưng bừng đã làm nóng không khí ở vùng đất cao nguyên này. Mọi người biết không tiết mục thời trang của đội Xá Lợi Phất được giải nhất đó. Tối đó ai cũng hét thật to để ủng hộ đội mình. Nếu có giải cổ động viên nhiệt tình nhất chắc đội Xá Lợi Phất được huy chương vàng quá. Đêm đã khuya, lửa trại cũng sắp tàn, chúng con đi nhận phần ăn khuya của mình. Các anh chị tình nguyện viên vừa đi vừa hát bài “ Pi do”, hôm nay sao mà vui đến thế.
Ngày 12 tháng 6, Buôn Mê buồn
Buổi sáng bàn ăn đã đông người hơn trước, những khoảng trống được lấp lại. Ai cũng nói cười nhiều hơn, chúng con đã thân nhau từ lúc nào vậy?. Ngày hôm nay là ngày thấm đẫm nước mắt của mỗi khóa sinh. Sau khi nghe thầy Thích Minh Thạnh nói về nạn đói bên Châu Phi chúng con bỗng dưng dâng trào một niềm thương cảm. Nghĩ lại hằng ngày chúng con được ăn nhiêu món ngon, cơm canh được don sẵn mỗi lần đi học về mà có khi chúng con còn õng ẹo làm nũng cha mẹ. Nhìn những đứa trẻ trơ xương, những người già nằm quằn quại bên giường bệnh chúng con mới biết mình đã hạnh phúc lắm rồi mà đôi khi chúng con còn đi tìm hạnh phúc. Thầy đã tặng chúng con bốn món quà “ tình bạn, học tập, môi trường, cha mẹ”. Khi nói về cha mẹ và xem đoạn phim người cha câm tự nhiên chúng con chỉ biết khóc, khóc vì mình đã có nhiều lần như vậy. Đôi khi trong cuộc sống chúng con đã ngó lơ cha mẹ y như đứa bé gái này vậy. Chúng con đã quá vô tình, đi dự nhiều khóa tu nghe nhiều bài giảng về mẹ nhưng lần nào chúng con cũng khóc, vì mình đã có quá nhiều lỗi lầm đối vơi cha mẹ mình. Chúng con cũng khóc vì mình thật hạnh phúc vì có cha mẹ bên cạnh và như sư cô đã nói dó là nhưng giọt nước mắt không muộn màng. Mắt ai cũng đỏ hoe trong buổi sáng ngày hôm ấy, chứng tỏ chúng ta không bị mắt căn bệnh vô cảm, chúng ta còn có trái tim để đồng cảm với những bạn Châu Phi và có một trái tim biết hối lỗi với bậc cha mẹ.
Cuối cùng danh sách rung chuông vàng đã được công bố.
Sau phần thi, chúng con được các cô tình nguyện chăm sóc rất chu đáo, mọi người ai cũng hăng say bàn về buổi văn nghệ ngày mai. Các cô tình nguyện viên rất nhiệt tình, mượn đồ cho chúng con. Buổi tối chúng con được “ Thắp nến tri ân”, những giọt nước mắt lại rơi, những bài cảm nghĩ mà chúng con viết hồi chiều được đọc lên cúng dường chư Phật. Những nỗi lòng được bày tỏ ra, bên cạnh cửa sổ chúng con thấy được những giọt nước mắt hạnh phúc của những bậc phụ huynh khi thấy con minh ngồi đây. Cả ngày hôm ấy Buôn Mê đã thấm đẫm những giọt nước mắt hạnh phúc.
Ngày 13 tháng 6, Tạm biệt chùa Liên Trì, tạm biệt Buôn Mê
Bàn ăn bây giờ đã nhộn nhịp, có mặt gần đông đủ hết các thành viên Xá Lợi Phất. Đây là buổi ăn sáng cuối cùng chúng con được ăn với nhau. Ai cũng đang tính từng giờ từng phút còn bao nhiêu lâu nửa mình chia tay, không khí bùi ngùi lan tỏa khắp chùa. Ôi, đi tu sao àm vui đến thế. Vừa ăn sáng xong chúng con lại được chơi trò chơi dân gian, nào kéo co, bóng chuyền nước. Đội chúng con được mọi người khen có tinh thần đoàn kết và cổ vũ to nhất. Qua vòng thi bóng chuyền nước bị thua, nhưng bu lại kéo co đội chúng con được giải nhì qua sự hi sinh tay chân của mội người. Quay lại với việc tập múa, chúng con có biên đạo múa, người làm tóc, thiết kế thời trang cho bài múa “ Bèo dạt mây trôi”. Chưa ra sân khấu, chúng con đã được nổi tiếng với bộ trang phục mặt trên người mang tên “ duyên dáng đà lam”. Nhìn ai cũng xinh cũng tươi với chiếc nón lá trên tay càng duyên dáng hơn. Cổ động viên nhiệt tình nhất đã đi múa cả rồi không biết có ai cổ vũ cho đội mình nữa không? Nhưng thật bất ngờ chúng con vừa ra đã được mọi người vỗ tay cổ vũ, đó là niềm hạnh phúc của chúng con. Ai cũng khen, ai cúng vỗ tay tán thưởng.
0 nhận xét