“Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa”


                                                                                  Nhuận Tú
Cuộc sống đang thay màu và chuyển mình. Dòng thời gian vẫn cứ bình thản trôi, mang theo những cơn gió lạnh cuối cùng của mùa đông để đem về một làn hơi ấm của trời xuân. Một năm
cũ sắp qua cũng đồng nghĩa với mùa xuân mới lại về.Một sự kết thúc sẽ khởi đầu cho những sự bắt đầu.
Lúc này đây, tôi đang cảm nhận và thấy rõ ràng sự chuyển mình và sự bắt đầu cho những cái mới của mọi vật xung quanh cũng như trong chính tôi. Sau thảm họa lũ lụt lịch sử vừa qua tại Thái Lan, tưởng chừng còn lâu tôi mới được thấy trở lại những bãi cỏ xanh, những đóa súng vàng, những hàng lau trắng…vì những gì trận lụt để lại trước mắt tôi là những đống đổ nát hoang tàn, rác rến và bùn đất. Nhiều thứ bị hư hoại, nhiều sinh thực vật nhỏ bị chết úng, chết đuối.Nhưng không, tất cả đang hồi sinh.
Những bãi cỏ trước kia, đang bị phủ lấp bởi một màu đen nham nhở của đất bùn, giờ đây đã xuất hiện những vệt xanh đầu tiên trên nền đen ấy. Những lá cỏ non xanh mơn mởn đang vươn mình ra khỏi lớp đất bùn để chào đón những hạt sương sớm, tươi cười với những tia nắng ban trưa và nô đùa với những cơn gió chiều. Cuộc sống cứ thế, và con người cũng thế, bắt đầu cho mình những cái mới, những cái tốt đẹp hơn.
Điều gì đã khiến cho mọi vật xung quanh ta thay đổi một cách kì diệu như vậy? Phải chăng trong mọi vật, dù bé nhỏ đến đâu cũng ẩn chứa trong mình một sức sống tiềm tàng mãnh liệt không gì có thể dập tắt được? Hay mùa xuân đã đem về cho đất trời sinh khí mới và ban cho vạn vật sức sống mới? Câu trả lời xin dành cho những nhà nghiên cứu và những ai thích nghiên cứu.Còn tôi chỉ xin cám ơn cuộc sống nhiệm mầu đã cho bạn và tôi tất cả đất trời này, và cho luôn những mùa xuân huyền diệu. 
Nhắc tới xuân thì không thể không nói đến Tết. Ui chao, sao mà nhớ quá! Nhớ những cái Tết ở quê, nhớ Thầy Tổ cùng những người thân ở nhà và nhớ cả những gương mặt thân thương của Thầy Cô, anh em và bạn bè ở trường nữa! 

Tôi chợt nhớ cái cảm giác của năm đầu vào Trung cấp, cũng khoảng độ này, khi còn hơn tuần nữa là được về quê hay về chùa nghỉ Tết, mọi người ai cũng háo hức, bồn chồn, gặm nhấm từng phút từng giờ, mong sớm đến ngày “ra trại” và ai cũng da diết nhớ gia đình, Thầy Tổ, huynh đệ, bạn bè (và chắc còn nhiều người khác nữa…), cả tuần đó, chẳng ai có tâm trí để học hành gì…
Rồi cái ngày mỏi mòn chờ đợi lâu nay cũng tới: “Ngày mai các anh em được về”. Câu nói ấy của Ôn giống như có phép lạ, gần một trăm khuôn mặt đang “eo xèo như bánh bèo” bỗng tươi như hoa, vui như trúng số. Nhưng cái tươi, cái vui ấy sao mà lạ lắm.Vui nhưng cũng thấy chợt có chút buồn, chút tủi trong sâu thẳm đáy lòng. Không nói ra nhưng tôi biết ai cũng vậy, tôi thấy trong ánh mắt họ và chính tôi cũng cảm thấy có gì đó thiêu thiếu và tiên tiếc làm sao ấy! 
Gắng bó với nhau chưa được bao lâu, chỉ mới gần nửa năm, khi tới ngày về, cái ngày đã mong mỏi bấy lâu ấy, tôi lại thấy không nỡ. Không nỡ rời xa mái trường đã cưu mang mình một thời gian, không nỡ ra đi khi đằng sau là ánh mắt đượm buồn, bao nhiêu là nhớ, biết bao là thương dõi theo đàn con, đàn học trò thơ dại của Ôn. Mọi người háo hức về vui vầy sum họp, đoàn tụ bên người thân. Còn Ôn thì năm nào cũng như năm nào, vui cái Tết một cách lặng lẽ, bình dị với mấy chậu hoa, mấy cái bánh chưng, bánh tét trong khu Cốc vốn đã yên tĩnh, nay lại càng yên tĩnh hơn khi vắng đi những tiếng nói cười của đám học trò. Và tôi cũng không nỡ vì biết rằng trong thời gian về phép sẽ nhớ lắm những giọng nói, nụ cười của anh em trong cuộc gặp mặt không hẹn trước dưới mái trường này. 

Đêm hôm ấy mọi người tổ chức chia tay, dù chỉ tạm xa nhau một tháng. Nhưng đáng nói không phải là thời gian một tháng mà mọi người sẽ thấy thiếu gì đó khi không cùng đón Tết với nhau. Gọi là tiệc thì không chính xác, nghe nó “hoành tráng” quá vì lúc đó chỉ có mấy chén trà, vài cái bánh với ít hạt dưa, thêm tí ánh sáng của mấy ngọn đèn cầy. Anh em ngồi quây quần, người thì kể chuyền về những người thân, người thì nhớ lại những kỷ niệm đẹp bên anh em trong thời gian qua, có người chia sẻ những dự định trong thời gian nghỉ Tết, còn có người thì góp vui bằng những bài hát xuân…cứ như vậy tới khuya. Mọi người đã có một đêm thật khó quên.Giản dị mà ấm áp.Và sau này cũng còn có nhiều kỷ niệm đẹp không thể quên và khó tìm lại được như thế nữa. Ôi! Cái tình pháp lữ, đồng học, đồng tu ấy thật mộc mạc, đơn sơ nhưng rất keo sơn, chân thành. 

Những tình cảm, kỷ niệm ấy đã in sâu trong lòng mỗi người con khóa V và sẽ mãi theo gót chân họ dù có đi đến phương trời nào. Nó đã trở thành tiếng gọi thiêng liêng để tất cả chúng ta trở về, trở về với suối nguồn yêu thương, về lại mái nhà chung TCKH, về lại trong vòng tay của Ôn và quý Thầy Cô yêu kính, và về lại với anh chị em mến thương. 

Mỗi người một duyên, tuy phải đi xa nhưng lòng tôi vẫn luôn hướng về theo tiếng gọi thiêng liêng ấy!
Tết năm nay chắc cũng có trà, có bánh, có hạt dưa, nhưng không có những người thân yêu bên cạnh.Và tôi cũng phải bắt đầu làm quen với cuộc sống mới, với cái Tết mới, cái Tết xa lạ nơi đất khách quê người. Một cái Tết không trọn niềm vui như bao người đang xa xứ khác. Không vui vì nhớ chứ không phải vì bị quên, hehe! Nhớ, nhắc lại càng thêm nhớ…những cái Tết năm xưa... 
Nhưng cũng may là mình còn có Chị Trăng với Ông Sao bầu bạn, có Cô Gió cùng Em Sương trò chuyện đêm đêm. Chỉ có họ mới có thể theo tôi đi đến bất kỳ nơi nào tôi phải đi. Èo, Chị Trăng hôm nay đi vắng rồi, vậy thì Ông Sao, Cô Gió ơi, và cả Em Sương nữa, đêm nay tôi xin nhờ mọi người giúp tôi một chuyện nhé, cho tôi gởi những lời chào, lời chúc thân thương chân thành nhất đến với tất cả những người thân yêu của tôi: cho Bà, cho Má, cho chị, cho anh, cho em, cho Sư Ông, Sư Phụ, cho Ôn, cho quý Thầy Cô giáo thọ, cho chư huynh đệ và cho tất cả anh chị em khóa V,….cầu chúc cho tất cả mọi người có một cái Tết yên vui, một mùa xuân ấm áp, và một năm mới thật hạnh phúc. Thôi, giờ mình xin phép đi “luyện” nốt bài “Xuân này con không về” để Tết này “hát chơi với dế” cái đã. Xin cám ơn mọi người rất nhiều!



Tags: , , ,
Qúy đọc giả thân mến! Tuệ Uyển An lạc hạnh’s Blogger là nơi chia sẻ tình Yêu thương và sự Hiểu biết. Vì vậy, khi đọc bài xong, quý vị vui lòng gởi lời nhận xét, đóng góp ý kiến để chúng tôi cũng như tác giả lấy đó làm kinh nghiệm giúp Tuệ Uyển An lạc hạnh ngày càng kiện toàn hơn. Tất cả những bài viết trong Blog, chúng tôi không giữ bản quyền tuy nhiên khi quý đọc giả cảm thấy thích đăng lại, xin vui lòng dẫn link nguồn và đầy đủ tên tác giả,kính mong quý đọc giả lưu tâm.


Nếu đã vui lòng viếng thăm
Thì xin hiến tặng hạt mầm yêu thương
Mong cho mọi sự cát tường
Hiểu biết trổi dậy, khỏi đường lầm mê.
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

1 nhận xét

  1. Mùa Xuân của thời gian đã qua nhưng mùa Xuân trong lòng mọi người vẫn con. Tuệ Uyển xin gởi lời thăm, chúc Thầy Nhuận Tú - Tăng sinh trường TCPH Khánh Hòa được bình an, học tập tốt! Nguyện cầu Tam Bảo gia hộ cho Thầy sớm đạt được ước nguyện của mình!

:)) w-) :-j :D ;) :p :_( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-)

Đăng một nhận xét