GIÁNG SINH AN LÀNH


CÔ BÉ BÁN DIÊM

(TRUYỆN CỦA HANS CHRISTIAN ANDERSEN

VƯƠNG TRUNG HIẾU dịch )

Vào một đêm cuối năm, trời tối dần và tuyết cứ mãi rơi. Trong bóng tối giá lạnh, một cô bé đầu trần chân đất, đi dọc theo đường phố. Lúc mới ra khỏi nhà cô có mang dép nhưng chúng chẳng làm cô ấm được bao nhiêu. Trước khi qua đời, mẹ cô đã mang đôi dép này đến mòn vẹt đi. Chúng rộng đến nỗi cô bé làm vuột khỏi chân mình khi hấp tấp băng qua đường để tránh hai chiếc xe ngựa phóng vụt qua. Một thằng nhóc bụi đời đã cướp mất chiếc dép của cô và chiếc còn lại cô cố tìm nhưng chẳng thấy.

Cô bé cầm bó diêm trong tay. Suốt ngày ấy, chẳng ai mua giúp hoặc cho cô một xu nhỏ. Cô bé đói rét, thất thểu bước những bước run rẩy trông thật tội nghiệp. Những bông tuyết rơi trên mái tóc dài ướt, dán sát từng lọn quanh khuôn mặt xanh lướt.

Cô bé lang thang mãi, cuối cùng uể oải ngồi phệch xuống góc đường giữa hai ngôi nhà, co đôi chân khẳng khiu sát người. Cô bé không dám về nhà: bố sẽ đánh chết vì cô bé không đem được ít tiền về để mua bánh mì. Vả lại căn nhà của cô lạnh lắm, mặc dù mái nhà đã được che bằng rơm và giẻ rách , nhưng gió và tuyết vẫn lọt vào.

Cô bé mới đáng thương làm sao! Cô nghĩ rằng có thể sưởi ấm những ngón tay bằng cách đánh lên một que diêm. Và cô rút ra một que diêm quẹt lên tường. Que diêm bùng lên một ánh lửa rực rỡ y như một ngọn nến và cô lấy tay che quanh ngọn lửa ấm áp đó. Ánh sáng kỳ diệu thay! Cô bé tưởng mình đang ngồi trước một lò sưởi có ngọn lửa tuyệt đẹp. Cô duỗi chân ra, mong đôi chân được sưởi ấm đôi chút. Nhưng xui xẻo quá, ánh lửa tắt ngấm, lò sưởi biến mất, chỉ còn cô ngồi buồn bã với que diêm cháy dở trên tay.

Cô bé bật thêm một que diêm nữa. Que diêm cháy sáng rực rỡ. Và khi ánh lửa rọi vào bức tường, dường như cô bé có thể nhìn thấy căn phòng trong bức tường giống như cô đang xem gương vậy. Trong đó có cái bàn trải khăn trắng tinh, những chiếc ca sứ và ở một đầu bàn lại có một con ngỗng quay bốc hơi nóng sốt nữa . Nhưng que diêm lại tắt nữa rồi, trước mặt cô bé chỉ còn bức tường dày lạnh lẽo.

Cô bé đánh một que diêm khác và lần này cô thấy mình đang ngồi trước một cây Noel tuyệt đẹp .


Cây Noel này lớn và lộng lẫy hơn cây Noel mà cô bé thấy trong dịp lễ Giáng Sinh năm ngoái qua cửa sổ nhà một thương gia giàu có. Hàng ngàn ngọn nến cháy sáng giữa các cành lá xanh tươi và những bức tranh xinh xắn giống như những bức treo trên bốn cây cao mà cô thường thấy trong cửa hàng. Cô bé đứa tay sờ vào những bức tranh nhưng que diêm lại tắt. Song ánh hào quang trên cây Noel bay dần lên trời, cao tít như những vì sao. Rồi một ánh sao rơi, rơi xuống mãi, để lại một vệt sáng dài in trên bầu trời. "Có người chết rồi !" Cô bé nói thầm vì bà của cô đã kể cho cô nghe rằng khi một vì sao rơi, ắt có một linh hồn bay lên thiên đường. Cô bé chợt nhớ đến bà, người duy nhất trên đời yêu thương cô, nhưng bà đã qua đời rồi.

Cô bé đánh một que diêm khác lên tường, và chao ôi, một ánh lửa bừng sáng chung quanh cô bé và ngay giữa vầng sáng đó, người bà yêu dấu đang đứng nhìn cô mỉm cười.

"Bà ơi !", Cô bé kêu lên - "Bà cho cháu theo với, cháu sợ khi diêm tắt bà lại biến mất như chiếc lò sưởi, bữa ăn ngon và cây Noel lúc nãy thôi!".  Rồi cô bé vội vàng quẹt những que diêm còn lại. Vì cô muốn giữ người bà yêu dấu ở lại với mình càng lâu càng tốt. Những que diêm sáng rực đến nỗi bầu trời rạng rỡ hơn như có mặt trời. Người bà của cô chưa bao giờ lại cao lớn và đẹp như lúc này. Bà ôm cô bé vào lòng. Trong cảnh rực rỡ ngập tràn hạnh phúc ấy, hai bà cháu bay lên trời, xa dần trần gian để đến nơi mà hai người không còn đói lạnh và cảm thấy đau khổ nữa....


Sáng hôm sau, một ngày đầu năm gió lạnh, ở góc đường giữa hai ngôi nhà ấy, người ta thấy cô bé bán diêm, gương mặt tái mét nhưng đôi môi vẫn mĩm cười. Cô ngồi tựa lưng vào tường, tuyết phủ kín nửa người và đã bị chết cóng trong cái đêm cuối cùng của năm ấy. Bên cạnh cô, một nắm que diêm vương vãi đã cháy tàn. Thiên hạ bảo nhau: "Cô bé đã cố sưởi cho ấm đấy !". Nhưng không ai biết được cô bé đã nhìn thấy những hình ảnh tuyệt đẹp và lộng lẫy như một giấc mơ. Cô bé đã cùng người bà thân yêu bước vào một năm mới ngập tràn hạnh phúc.

MERRY CHRISTMAS

THẦY KHÁNH TỪ,THẦY TƯỜNG THANH
VÀ ĐẠI GlA ĐÌNH TUỆ UYỂN :-)



Tags: , , ,
Qúy đọc giả thân mến! Tuệ Uyển An lạc hạnh’s Blogger là nơi chia sẻ tình Yêu thương và sự Hiểu biết. Vì vậy, khi đọc bài xong, quý vị vui lòng gởi lời nhận xét, đóng góp ý kiến để chúng tôi cũng như tác giả lấy đó làm kinh nghiệm giúp Tuệ Uyển An lạc hạnh ngày càng kiện toàn hơn. Tất cả những bài viết trong Blog, chúng tôi không giữ bản quyền tuy nhiên khi quý đọc giả cảm thấy thích đăng lại, xin vui lòng dẫn link nguồn và đầy đủ tên tác giả,kính mong quý đọc giả lưu tâm.


Nếu đã vui lòng viếng thăm
Thì xin hiến tặng hạt mầm yêu thương
Mong cho mọi sự cát tường
Hiểu biết trổi dậy, khỏi đường lầm mê.
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

1 nhận xét

  1. Niềm mơ ước này sẽ còn mãi khi con người chưa thật sự yêu thương nhau, khi nhân loại chưa sâu sắc hiểu biết. Hi vọng sẽ dần hết đi những "Cô bé bán diêm" dù chưa viết thành văn, chưa diễn thành kịch! Hãy đón Giáng sinh trong tinh thần cởi mở, trong ý niệm dung hòa, san sẻ để sưởi ấm nỗi giá lạnh của kiếp sống con người!
    Gia đình Tuệ Uyển thanks chị Thùy!

:)) w-) :-j :D ;) :p :_( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-)

Đăng một nhận xét